Tôi co người trong mấy lớp áo quần, tra nhớt vào sên, rồi rời khỏi thị trấn Sapa, rẽ vào Ô Quy Hồ, theo hướng bản Khoang chạy về Y Tý.
Vẫn những con đường nhỏ uốn mình bên vách núi, bên kia là vực sâu hun hút. Khắp nơi trên miền đồi núi này, đâu đâu cũng là những con đường như thế. Một cảm giác vừa quen vừa lạ dâng lên trong lòng. Tôi nửa lo lắng nửa phấn khích, cứ siết chặt tay lái.

Rồi không một lời báo trước, qua một khúc quanh, ổ gà ổ voi tự dưng biến mất, cát sỏi đá dăm thay bằng đường bê tông trơn láng. Y Tý hiện ra trước mắt tôi, bồng bềnh trôi giữa sương mờ.
Tôi vứt vội ba lô vào căn phòng gỗ, để con ngựa già nghỉ ngơi, rồi bắt đầu băng qua bản làng.

Trong phút chốc, tưởng như tất cả đang tan ra, và bay lên.Tôi dành cả buổi chiều muộn để lang thang khắp bản làng, đến tận khi tắt nắng mới quay về nơi nghỉ chân.
Tối hôm đó, mây bay theo tôi vào cả giấc mơ. Tôi đã ở đây rồi nhỉ, xứ sở thần tiên trong những câu chuyện cổ tích, nơi mà mọi buồn lo đều bay lên trời, chỉ còn tâm an nhiên, lòng tự tại. Tôi đã ngủ rất say, trong giấc mơ còn nghe cả tiếng trống và tiếng hát từ thung xa vọng về.Qua một đêm dài rét mướt, tôi tỉnh dậy, để rồi lại chìm tiếp vào một giấc mơ khác, rõ ràng hơn, ít ma mị hơn, nhưng cũng bồng bềnh hơn gấp bội.


0 Binh luan ve bai viet: "Khúc hát mây trời"