Bài viết: Nguyễn Vi Hữu Cảnh

Tôi chết trong em bao giờ, mỗi sớm sương bay thành phố mơ.”

Chiang Mai đón tôi bằng cơn gió lạnh cóng 10 độ C giữa ngày hè. Trái ngược với phồn thị náo nhiệt Bangkok, cố đô cổ xưa tràn đầy bụi lịch sử đất Ayutthaya, Chiang Mai là cô gái dịu dàng, thích hợp cho những kẻ mộng mơ và ẩm ương thanh xuân sắp dang dở.

Thật không công bằng khi so sánh một cô gái này với một cô gái khác, nhưng để dễ mường tượng ra miền đất duyên dáng này, đó là một sự kết hợp giữa không khí “muốn yêu” của Đà Lạt, hoài cổ Hội An và chút kiêu kỳ ngàn năm Hà Nội.

Mất một quảng đường khá xa để di chuyển từ Bangkok đến Chiang Mai. Thành phố miền bắc Thái Lan nằm ẩn mình giữa những rừng cây, lòng hồ và ngọn đồi lấp lánh ánh vàng. Tôi chẳng có một kế hoạch cụ thể nào cho chuyến đi xa này, chỉ đơn giản là tâm trạng rất tệ và cần phải đi tìm câu trả lời cho thanh âm mỗi ngày đều vang lên trong mình. Yêu hay không yêu?

Đau đầu! Nên hãy thử mỗi sáng dậy ra quán trà, nhấm nháp hương hoa lá đong đầy trên làn khói, ăn Khao Soi rồi đi mát xa, sau đó ra sao thì ra, phóng xe máy dọc theo những cánh rừng, vuốt ve lũ cọp con mũm mĩm, ngắm sao trời lấp lánh trên đồi vàng, đừng quên ăn dâu, thứ quả mọng nước căng tròn hạnh phúc ngọt ngào sẽ thấy dọc trên đường đi.

Khi hoàng hôn buông xuống, lũ bồ câu khoan thai oai vệ sải cánh trên quảng trường thành cổ, tôi ngồi yên lặng bên một góc chùa nhỏ, trong giây phút đó tôi nghĩ tôi đã phải lòng em từ phút đầu tiên, một vạn ngày cũng được, một ngày cũng được, tương lai hãy để em phải lòng tôi…
Nguồn: http://gody.vn/

0 Binh luan ve bai viet: "Bài viết: Nguyễn Vi Hữu Cảnh"